Chương 8: 8: Ghen
Ngày hôm sau Hứa Cảnh Niệm đến lớp học, trạng thái không quá tốt.
Giáo viên chủ nhiệm vốn định mời phụ huynh thì thấy bộ dạng đáng thương của Hứa Cảnh Niệm, lại để cho Tạ Viễn dẫn cậu đến phòng y tế.
Hứa Cảnh Niệm không đi.
"Chưa thoa thuốc?" Bởi vì Hứa Cảnh Niệm không đến phòng y tế, Tạ Viễn đành phải dẫn cậu đến phòng thiết bị kia, nói Hứa Cảnh Niệm c** q**n cho hắn xem.
Hứa Cảnh Niệm cúi đầu lắc đầu, tay nhỏ siết chặt quần cũng không nói.
"Thoa chưa? Chưa thì để thoa cho cậu." Tạ Viễn móc một hộp thuốc trong túi ra.
Hứa Cảnh Niệm lén liếc mắt nhìn, giống hệt hộp thuốc mỡ ở nhà cậu.
Sao Tạ Viễn cũng có nó? Hứa Cảnh Niệm choáng vâng vô cùng, một câu c*̃ng chưa nói.
Tạ Viễn đợi nửa ngày mất bình tĩnh, trực tiếp đưa tay c** q**n Hứa Cảnh Niệm, chuẩn bị tự mình kiểm tra.
Hứa Cảnh Niệm hoang mang né tránh, "Tớ....!Tớ thoa rồi." "Để tôi xem một chút." Tạ Viễn kiên quyết trực tiếp đè Hứa Cảnh Niệm lên tường, Hứa Cảnh Niệm bị bao phủ dưới bóng người Tạ Viễn, đẩy c*̃ng không ra, "Tơa thật sự....!Thật sự thoa...." Hứa Cảnh Niệm chưa nói hết câu, quần đã bị Tạ Viễn cởi ra phân nửa, cùng với q**n l*t.
Sắc mặt Hứa Cảnh Niệm trắng bệch, che c*̃ng không che được gậy th* d*m chôn trong h** h***t, Tạ Viễn hơi cụp mắt cũng nhìn thấy.
Hứa Cảnh Niệm chú ý tới sắc mặt Tạ Viễn thay đổi, trở nên lạnh lùng không hề dịu dàng, thậm chí còn có chút đáng sợ, "Gậy th* d*m?" Giọng nói cũng lạnh nhạt cực kỳ.
Giọng Tạ Viễn vào trong tai Hứa Cảnh Niệm như đang chế giễu, Hứa Cảnh Niệm xấu hổ bưng kín phía dưới, như sắp khóc lên, "Tớ không thoải mái.
Tớ không phải...!không phải..." Hứa Cảnh Niệm vội vã đến nỗi nói không thành câu, Tạ Viễn cười lạnh một tiếng, hắn nhích chân lại g*** h** ch*n Hứa Cảnh Niệm, khiến Hứa Cảnh Niệm không thể không mở ra chân, "Ai cho phép cậu dùng gậy th* d*m? Hả?" Hứa Cảnh Niệm thở hổn hển khẽ giải thích nói: "Không thoải mái." Gậy th* d*m phía dưới núp trong h** h***t mềm mại, đung đưa theo từng hơi thở của Hứa Cảnh Niệm, thế nhưng một tấc cũng không rời khỏi h** h***t.
"Không thoải mái không biết tìm tôi à?" Tạ Viễn nhìn buồn bực, nắm lấy đầu gậy th* d*m, vốn định lôi ra một cách thô bạo đại khái.
Nhưng Hứa Cảnh Niệm kêu đau.
"Đáng đời cái đồ d*m đ*ng." Tạ Viễn thấp giọng mắng.
Nhưng động tác của Tạ Viễn chậm hơn hẳn, gậy th* d*m được rút ra khỏi h** h***t, dịch bên trong không bị ngăn lại lập tức chảy xuống như suối.
h** h***t sưng lên, môi *m h* bên ngoài mở ra đang khẽ run.
Chân Hứa Cảnh Niệm tê rần, không chịu được nữa ngã vào trong lồng ngực Tạ Viễn.
"Tớ không dâm, cơ thể tớ đặc biệt, tớ không còn cách nào.
Cậu đừng nói tớ vậy nữa được không?" Hứa Cảnh Niệm nằm nhoài trong lồng ngực Tạ Viễn rầm rì giải thích cho mình, muốn bao nhiêu oan ức thì có bấy nhiêu oan ức.
Tạ Viễn đỡ Hứa Cảnh Niệm, d**ng v*t kề sát miệng huyệt Hứa Cảnh Niệm, nửa ngày không c*m v**, "Đau không?" Hứa Cảnh Niệm lập tức ý thức được Tạ Viễn đang hỏi cái gì, lắc đầu, xấu hổ chủ động cọ Tạ Viễn nóng rực: "Không đau, chỉ là khó chịu, bên trong rất ngứa." Hứa Cảnh Niệm gọi mời.
Phía dưới c**ng c*ng, nhưng Tạ Viễn vẫn không đút vào, khẽ hỏi: "Trong nhà còn bao nhiêu gậy th* d*m?" Hứa Cảnh Niệm im lặng.
"Không nói? Không nói thì chúng ta cứ ở đây giết thời gian." Tạ Viễn có sự nhẫn nại kinh người, nhưng Hứa Cảnh Niệm không có.
Sau khi gậy th* d*m bị rút ra, bên trong trống trải, muốn được lấp đầy.
Xung quanh ngứa ngáy khó nhịn, mỗi một giây đều như đang dày vò.
Hứa Cảnh Niệm chỉ có thể cọ d**ng v*t Tạ Viễn, xung quanh h** h***t nóng bừng, mà càng nóng, bên trong càng ngứa hơn.
Hứa Cảnh Niệm muốn trực tiếp nắm d**ng v*t Tạ Viễn đút vào trong, nhưng cậu không dám.
"Hai cái." Hứa Cảnh Niệm cảm giác được khi cậu nói ra khỏi miệng, áp xuất không khí xung quanh Tạ Viễn giảm xuống không ít.
Hứa Cảnh Niệm sốt ruột nói: "Tớ về sẽ vứt, cậu đừng....." Giận.
Hứa Cảnh Niệm chưa kịp nói dứt câu, Tạ Viễn đã dùng sức c*m v**.
"A ~ " Tạ Viễn thúc vào sâu bên trong, d**ng v*t của Tạ Viễn to hơn gậy th* d*m mà cậu mua rất nhiều, còn có nhiệt độ, rất ấm.
v*ch th*t xung quanh không còn ngứa nữa.
Thế nhưng Tạ Viễn không dịu dàng chút nào, như một cái máy đóng cọc ra sức thúc vào, mỗi một lần đâm vào lại càng nhanh càng mạnh hơn.
Hứa Cảnh Niệm không chịu được, đầu óc rối bời, tiếng nước liên miên không dứt, sau mông cũng lắc lư theo, "Nhẹ...!Nhẹ thôi a ~ " Vạt áo Hứa Cảnh Niệm bị vén lên, đ** nh* lại bị ngậm m*t, "Nhẹ thôi? Nhẹ thôi rồi để cậu lại tiếp tục dùng gậy th* d*m à?" Giọng nói Tạ Viễn nhuốm màu t*nh d*c, nhưng Hứa Cảnh Niệm vẫn có thể nghe ra sự tức giận.
Tại sao, tại sao tức giận chứ.
Cậu chỉ dùng gậy th* d*m, cậu vẫn hay dùng gậy th* d*m thôi mà.
Bây giờ cậu chẳng có một mối quan hệ rõ ràng với Tạ Viễn.
Tạ Viễn coi cậu là cái gì? Búp bê t*nh d*c? Búp bê t*nh d*c không biết đau, muốn đối xử thế nào cũng được.
Nhưng cậy không phải búp bê t*nh d*c, cậu rất sợ đau.
Cânu cũng muốn được đối xử dịu dàng.
Tạ Viễn không quá dịu dàng lại ôm cậu vào trong lòng, tư thế lơ lửng này có thể đâm vào rất sâu, Tạ Viễn chốc chốc lại ch*ch cậu rất tàn nhẫn, giống hệt như đối xử với búp bê t*nh d*c vô hồn.
Hứa Cảnh Niệm oan ức cũng chưa oan ức xong, bị ch*ch đến nỗi đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ nổi.
Tốc độ của Tạ Viễn dần dần chậm lại, cuối cùng hắn bắn vào trong Hứa Cảnh Niệm.
Từng dòng t*nh d*ch bắn vào làm bụng Hứa Cảnh Niệm nóng ran.
Lại phải đi rửa sạch.
Hứa Cảnh Niệm nghĩ thầm..
Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai
Tác giả: Tiểu Kiêm Gia
31 chương | 19 lượt xem
Bình Luận (0)
Đăng nhập để tham gia bình luận cùng các đạo hữu!
Đăng NhậpChưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên!