Chương 25: Kết Thúc

Cập nhật: 3 hours ago | ~27 phút đọc
Tốc độ: 1x
Cao độ: 0
Giọng đọc:
0%

" Ưm....dừng lại , chúng ta đang ở trên xe "_ Minh Nhiên đẩy nhẹ Thiên Hàn ra , ngượng ngùng che miệng lại . " Vậy về nhà là có thể ? "_ Thiên Hàn nghiêm chỉnh ngồi lên . " Cũng không thể "_ Minh Nhiên cúi xuống nhặt lại những cuốn sách bị rơi xuống gầm xe . " Cậu tìm tôi để làm gì ? "_ Minh Nhiên nhìn Thiên Hàn . " Chỉ muốn gặp cậu thôi . Không được sao ? " " Không sao . Nhưng cậu không sợ người trong lòng cậu nhìn thấy sẽ đau lòng sao ? " " Cậu ấy có để ý gì đến tôi đâu "_ Thiên Hàn đảo mắt liên tục , ưỡn người lại trước mặt Minh Nhiên . " Vậy sao cậu vẫn thích người ấy ? "_ Minh Nhiên nhỏ giọng hỏi . " Chỉ cần là người ấy , tôi đều thích , mọi thứ "_ Có lẽ đã không còn cơ hội cho cậu nữa rồi . " Từ nay chúng ta đừng gặp nhau nữa "_ Minh Nhiên nhìn vào mắt Thiên Hàn . " Tại sao chứ ? "_ Thiên Hàn tức giận nắm chặt lấy bả vai Minh Nhiên . Ánh mắt giận dữ đang điên cuồng bùng phát . " Tôi với cậu chẳng có chuyện gì để nói hay gặp mặt nhau cả " " Chẳng phải chúng ta đang rất tốt  hay sao ? "_ Thiên Hàn lúc này mới kiềm chế được một chút , vén nhẹ tóc của Minh Nhiên để lộ một đôi mắt buồn sâu thẳm . " Giữ chúng ta chẳng có việc gì gọi là tốt đẹp cả "_ Minh Nhiên đẩy mạnh tay Thiên Hàn đang v**t v* tóc cậu . " ... " " Mọi thứ đã kết thúc rồi "_ Minh Nhiên nhìn ra ngoài cửa kính , cậu thật không dám nhìn thẳng vào mắt Thiên Hàn khi đang tức giận . " Không đời nào , giữa cậu và tôi mãi mãi sẽ không tồn tại chữ kết thúc "_ Thiên Hàn hôn mạnh vào môi Minh Nhiên , ra sức c*n m*t khiến nó sưng tấy còn có chút mùi máu đang lan toả . * Chát * " Cậu cứ khinh thường tôi hết lần này đến lần khác . Tôi là nam nhân , tôi cũng có tự trọng riêng của bản thân tôi chứ "_ Minh Nhiên thật sự không thể chịu được hành động của đối phương , liền kích động tát Thiên Hàn một cái . " Tôi khinh thường cậu hết lần này đến lần khác ? " " Cậu xem tôi là trai bao sao ? Hay cậu xem tôi là nữ nhân để cậu thoả mãn d*c v*ng "_ Minh Nhiên nhếch môi tỏ vẻ coi thường người trước mặt này . " Minh Nhiên , cậu phải nghe tôi nói cho rõ "_ Thiên Hàn nắm thật chặt đôi bàn tay nhỏ của cậu . " Không cần giải thích đâu . Mọi thứ đã kết thúc rồi "_ Minh Nhiên bước xuống xe . Thiên Hàn ngồi thất thần trên xe , cậu không có ý khinh thường Minh Nhiên , càng không muốn làm cậu ấy tổn thương nhưng tại sao mọi thứ lại trở nên hỗn độn như vậy.... Minh Nhiên vừa nhìn xuống đất vừa đi . Cậu đang suy ngẫm đến sự việc lúc nảy . Cậu không muốn làm Thiên Hàn tổn thương , càng không muốn làm cậu ấy tức giận . Cậu biết bản thân đã đặt hết tâm tư lên người đó từ rất lâu rồi . Được cậu ấy quan tâm cảm giác rất hạnh phúc . Được cậu ấy cõng trên lưng thật sự ấm áp . Khi ở bên cậu ấy , cậu luôn cảm giác được sự an tâm đến lạ thường . Nhưng như cậy thì đã sao chứ ? Thiên Hàn mà cậu quan tâm đã biến mất rồi , người mà cậu yêu thương nhất là một người điềm đạm nhưng ấm áp , ngoài lạnh trong ấm luôn quan tâm và chăm sóc cậu . Chứ không phải con người không biết liêm sỉ , cứ chiếm đoạt cậu hết lần này đến lần khác như vậy . Ngước nhìn lên bầu trời dần chuyển tối kia , hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống khiến những cơn gió lùa qua tạo cho cậu một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương . Cậu ta đã có người trong lòng rồi , mày đừng suy nghĩ viễn vong nữa . Mọi thứ kết thúc ở đây được rồi . Kết thúc sao ? Cậu không khỏi khinh bỉ bản thân mình một cái . Kết thúc mà cậu vẫn luôn không ngừng trông ngóng tin tức của con người ấy . Trong tâm tư không ngừng nhớ đến người ấy . Đúng là một kẻ lừa đảo , một kẻ thích lừa đảo chính bản thân mình . Sao mà bản thân cảm thấy lạnh quá ? Vươn mắt nhìn lên thì trời đã mưa như trút nước . Khuôn mặt ướt đẫm nước mưa khiến những giọt nước cũng theo đó mà hoà dần vào . Mọi người đều muốn đi nhanh về nhà , đặc biệt là những người không có ô che . Họ chạy nhanh lắm , khiến nữa vũng nước bị ứ đọng văng hết lên người Minh Nhiên . " Người ta nói ngày lòng buồn nhất trời sẽ đổ cơn mưa "_ Một loa phát thanh được treo trên bóng đèn đường đang được sử dụng . Con đường hiện tại chỉ còn có mình cậu lẽ bóng bước đi , ánh đèn vàng soi từng bước chân nhỏ bé . Tại sao những người cậu yêu thương liền lần lượt bỏ cậu mà đi hết vậy ? Mọi thứ như đang chống đối lại với cậu vậy . Người thất thần ngồi trên lề đường dưới trời mưa , cậu thật sự không thể cảm giác được gì nữa rồi . Cứ mặc cho cơ thể ngồi đó khóc , đầu óc đã ngừng suy nghĩ , cứ nhìn chăm chăm xuống đất . Sao đột nhiên chỗ cậu ngồi lại không có mưa nữa , hình như ánh đèn đường cũng đang bị che khuất . " Chúng ta về thôi "_ Giọng nói này sao quen quá . Khiến cậu tin cậy mà nhìn lên . Thì ra là Thiên Hàn vẫn luôn đi theo phía sau cậu , vẫn luôn che chở cho cậu dù có bất cứ chuyện gì xảy ra . Không hiểu sao cậu vừa nhìn thấy Thiên Hàn lại khóc lớn hơn . Khóc đến mức ngất đi trong vòng tay ấm áp đã mất tích suốt những năm tháng qua . " Bảo bối ngốc , dù thế nào cũng sẽ không bỏ rơi cậu" _ Hôn nhẹ lên trán Minh Nhiên . Bản thân cảm thấy quá thoải mái trong vòng tay ai kia liền ngọ ngoạy muốn chui rút vào sâu hơn . _____//_____ Ai chưa coi bộ truyện mới " Yêu người đến thiên trường địa lão " thì qua đó đọc thử rồi cho Yu ý kiến nghenn 😗 Ahihi , trong mấy ngày nghỉ tết còn lại Yu sẽ cố gắng mỗi ngày một chap coi như lì xì cho mấy tình yêu nè 💝 Có ai lì xì 🧧 gì cho Yu hông ta ??? Chỉ cần mấy tình yêu bình luận vào mỗi chap mới là Yu vui lắm rồi á 🤪 . Yêu cả nhà 💜 _____//_____ Vote nhaa ❤️!

Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi

Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi

Tác giả: Mắm { Yu }

72 chương | 16 lượt xem

Bình Luận (0)

Đăng nhập để tham gia bình luận cùng các đạo hữu!

Đăng Nhập

Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên!